Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNung.Link. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truy cập vào TuoiNung.Link để lấy tên miền hiện tại của Website TuoiNung.

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện Dâm >> Truyện Sex: Chuyến xe bus số 13 (Full)

Kèo cá cược

Truyện Sex: Chuyến xe bus số 13 (Full)

Phần 129: ĐẠO SĨ

Thông tin năm nay là năm đại nạn của lão Lưu cũng do lão đại gia nói cho tôi, hoàn toàn có khả năng lão đã bị mua chuộc từ trước, cố ý dụ tôi đi Tiêu Sơn.
Nếu thực sự lão là người của lãnh đạo thành phố, vậy thì khác nào tôi đã tự dâng tính mạng của mình và lão Vũ vào tay lãnh đạo đâu. Mồ hôi bắt đầu túa ra, thấy tôi hoang mang, Hoàn Tử Đầu trở lại với tác phong thường ngày, cười nói: “Được rồi huynh đệ, giờ đang trên máy bay, anh có căng thẳng như vậy cũng vô ích. Mọi chuyện đành nghe ý trời, nếu xuống may bay mà không bị một đám người gô cổ, thì tức là không việc gì!”

“Ừ!” Tôi gật đầu rồi cùng hắn quay về ghế ngồi.

Mục đích Hoàn Tử Đầu kéo tôi vào toilet nói chuyện là rất rõ ràng, hắn nghi ngờ cả lão Lưu! Mấy người trong số họ, có chết tôi cũng không thể đoán được ai là người đâm sau lưng mình, không dám tin lại có người bán đứng, nhưng với suy luận của Hoàn Tử Đầu thì đúng là một trong số họ đang lừa gạt tôi.

Về chỗ ngồi mà tôi cứ thấp thỏm không yên, định hỏi lão Lưu là có tin tức gì của lão đại gia không, nhưng lão sợ độ cao nên giờ mặt trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, không phải lúc để nói chuyện. Tôi chỉ biết thở dài thườn thượt, tự cầu phúc.










Về đến ký túc đã là đêm khuya, tối nay tiểu Lục lái xe nên không ở phòng. Vừa ra khỏi cửa đã đi mấy thành phố, tôi mệt mỏi rã rời, buông hành lý, cởi quần áo rồi vùi đầu vao chăn ngủ ngon lành.

Không biết tối qua tiểu Lục về lúc nào, sáng sớm đã đánh thức tôi dậy, bảo tôi chuẩn bị xuống văn phòng để họp. Đang ngái ngủ, nghe cậu ta nói mới nhớ, hiện giờ mình là đội trưởng trạm xe bus. Thấy tôi xoay người lười để ý, tiểu Lục kiên quyết lôi tôi dậy, lớn tiếng: “Hôm nay là thứ hai, phải họp giao ban tuần theo thông lệ, anh là đội trưởng, không thể vắng mặt được!”

Tôi ngáp dài, liếc cậu ta một cái, làu bàu: “Lục gia, cậu còn biết tôi là đội trưởng cơ à. Tôi nói hôm nay không họp mà cậu cũng không chịu nghe. Tối qua vừa mới xuống máy bay, chưa có chuẩn bị, tôi nói gì trong cuộc họp được đây?”

Tiểu Lục cười ngây ngô, ghé tai nói nhỏ: “Huynh đệ, những gì cần nói tôi đã chuẩn bị sẵn hết rồi. Anh chỉ cần chào buổi sáng mọi người, sau đó báo là đội phó sẽ lên lịch công tác tuần này rồi xuống dưới ngồi nghe là được!”

Tôi sửng sốt: “Thế có khác nào Tào Tháo thay thiên tử hiệp lệnh chư hầu đâu?”

Tiểu Lục cười: “Nội dung cuộc họp tôi đã chuẩn bị hai ngày trời, ba trang giấy liền, ổn, ổn!”

Thấy tiểu Lục rất nghiêm túc, tôi cũng bất đắc dĩ đồng ý, ngáp một cái rồi đứng dậy đánh răng rửa mặt, xuống văn phòng giao ban.

Đã lâu không ở công ty, văn phòng đã thay đổi rất nhiều, chiếc radio của lão Vũ bị tiểu Lục vứt bỏ, thay vào đó là đầy những công văn, tài liệu mà trên tập đoàn gửi xuống, cái bàn đã không còn là nơi uống trà cắn hạt dưa nữa rồi.

Đập vào mắt tôi là lá cờ đỏ treo trên tường, đúng là tiểu Lục đã hoàn thành lời hứa đoạt danh hiệu tập thể tiên tiến. Tôi thì nào đã làm lãnh đạo bao giờ, tuy tất cả tài xế đều là đồng nghiệp cũ, nhưng sau khi mọi người đến đông đủ, ai nấy cũng nhìn mình chằm chằm, thật căng thẳng.

Tôi chả biết nói gì, đành theo lời tiểu Lục dặn, chào hỏi, bảo cậu ta lên công bố lịch công tác rồi xuống ghế ngồi.

Điều làm tôi giật mình đó là, tiểu Lục phát biểu mà chẳng cần nhìn văn bản, dáng dấp oai phong, tâng cái công việ tài xế xe bus lên chín tầng mây. Tôi ngồi nghe mà đơ cả người, lần đầu tiên có cảm giác, hóa ra lái xe bus lại là một công việc vinh quang đến vậy!

Tiểu Lục nói xong, tiếng vỗ tay vang lên rần rần, khiến không khí cả căn phòng sục sôi, có điều tôi cảm thấy, đã khác xưa, không phải vỗ tay kiểu vuốt mông ngựa, mà cánh tài xế vỗ tay tiểu Lục, xuất phát từ nội tâm.

Trong khoảng thời gian tôi vắng mặt, tiểu Lục đã mang lại bộ mặt mới cho công ty. Chính trực, tự tin, nghiêm túc, tự hạn chế, thực sự đã làm cho người người thay đổi.

… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/03/truyen-sex-chuyen-xe-bus-so-13.html

Do lần trước xảy ra vụ tai nạn, nên theo lý thuyết thì chuyến xe 13 vẫn chạy, nhưng chẳng có ai dám ngồi nữa. Ngoài thi thoảng có một số streamer chuyên về tâm linh đến ngồi xe thì chẳng có một hành khách đích thực nào.

Mặc dù vậy nhưng tiểu Lục không từ bỏ, thời gian tôi đi vắng, cậu ta vẫn đánh xe ra đúng giờ, về đúng nơi, đầy tâm huyết. Theo cậu ta nói thì cậu ta phải chứng minh cho mọi người thấy, trên đời này không có ma quỷ, hơn nữa, sự cố cũng sẽ không xảy ta với một tài xế lão luyện như cậu ta.

Tối đó, bảo tiểu Lục nghỉ ngơi, đúng 11h tôi đánh xe ra khỏi bãi. Hành trình đi Tế Nam lần này, tôi đã biết sự thật về vụ tai nạn 10 năm trước, lái cái xe không đến xưởng giấy, tim tôi cứ đâph thình thịch. Bác Lục đúng là đã chết, trong đầu tôi cứ lảng vảng hình ảnh ông ta ngồi xe, cầm cái tẩu thuốc, cười hỏi: “Hút một điếu, được không?”

Đang nghĩ ngợi miên man, xe vừa sắp ra khỏi ngoại thành thì có một người đàn ông trung niên, ăn mặc lòe loẹt lên xe. Ông ta mặc áo dài màu vàng, đầu búi tóc cao, tay cầm phất trần, tuy bề ngoài giống như đạo sĩ, nhưng gương mặt thì trông giống diễn viên hài quần chúng hơn.

Nhất định lại là một cư dân mạng nào đó nghe tin đến để kiểm chứng sự việc. Tôi cũng chả quan tâm, chờ ông ta ngồi ổn định thì tiếp tục cho xe chạy.

Người ăn mặc kiểu đạo sĩ này lên xe thì ngồi ngay ghế đối diện khoang lái, cứ nhìn tôi chằm chằm. Chờ khi xe đến đường đất ngoại thành, cuối cùng ông ta mới mở miệng: “Tiểu ca, tôi thấy ấn đường cậu đen sì, sắc mặt xanh xao, có tà khí!”

“Ừ!” Lời thoại trong phim truyền hình, tôi chả quan tâm, tiếp tục dòng suy nghĩ của mình.

“Tiểu ca, người ngay thì không nói ỡm ờ, tôi giới thiệu một chút, tôi là…”

Đạo sĩ giả dạng còn chưa nói hết, tôi cắt lời: “Đừng ồn ào nữa, tôi đang lái xe!”

Anh ta sửng sốt, chắc hẳn là không ngờ tôi lại chẳng nể mặt như vậy, nhưng vẫn cười nói: “Tôi là đạo sĩ!”

Thấy tôi không phản ứng, lại thấp giọng nói: “Bắt ma!”

Tôi vẫn không trả lời, anh ta tiếp tục: “Cố tình tới đây để giúp anh bắt ma!”

Tôi thật sự là chả muốn quan tâm anh ta nói gì, nhưng anh ta cứ đeo bám không thôi. Quay đầu nhìn, mặt anh ta đầy mụn, mắt híp, mũi nhỏ, người gầy, lại mặc cái áo choàng rộng thùng thình, nhìn qua cũng đủ đánh giá là người thế nào.

Có lẽ cảm thấy không khí lúng túng, anh ta giả bộ ho khan một tiếng, lại nói: “Người ngay không làm chuyện mờ ám, tôi nhận tiền của người, giúp người trừ tai. Lần này đến đây là để bắt ác ma chuyến xe 13 này cho cậu!”

Bắt ác ma? Là bác Lục ư?

Cuối cùng thì tôi cũng bị hấp dẫn, hỏi: “Đạo trưởng, anh nói rõ xem nào. Anh đã nhâ j tiền rổi, hay bắt ma xong mới nhận tiền?”

“Nhận tiền rồi, quan lớn chi rất nhiều!”

Nói xong, đạo sĩ kia cười ha hả, nhìn thật không có điểm nào đáng tin. Có điều câu nói ‘Quan lớn chi tiền’ của anh ta lại làm tôi kinh ngạc: “Quan lớn chi tiền, có ý gì? Có người thỉnh anh tới đây?”

Đạo sĩ phủi bụi quần áo, ngẩng cổ lên kiêu ngạo nói: “Là lãnh đạo thành phố!”

Câu nói vừa thốt ra khỏi miệng đạo sĩ, tôi suýt thì lao xe xuống mương: “Đạo trưởng, anh nghiêm túc đấy chứ? Lời này không nói bậy được đâu, dễ mang họa lắm!”

“Nghiêm túc, nghiêm túc. Chiếc xe này của anh, 15 âm lịch tháng trước đã có một thầy âm dương lao cả xe và hành khách xuống hồ, tôi đến đây để tiếp tục công việc bắt ma của anh ấy!”

Câu này gãi đúng chỗ ngứa!

Nói trắng ra thì Vương Đắc Hỉ là do lãnh đạo thành phố phái đến để bắt bác lục. Đạo sĩ này biết mối quan hệ đó, đương nhiên không phải cư dân mạng bình thường.

Thấy tôi sững sờ, đạo sĩ cười nói: “Cậu tin chưa, tôi và Vương Đắc Hỉ kia không phải cùng nghề, tôi là Đạo Gia!”

Tôi bắt đầu tin một chút, hẳn là bên trên thấy Vương Đắc Hỉ không thể bắt bác Lục nên phái một đạo sĩ xuống thử. Tuy nhiên nhìn vẻ bề ngoài của anh ta, ăn mặc chẳng ra cái thể thống gì, sao lại là một đạo sĩ có bản lĩnh được. Có khi đến đoàn làm phim cũng từ chối một diễn viên quần chúng như anh ta cũng nên.

“Hẳn cậu là người duy nhất từng gặp ác ma kia đúng không?”

Câu hỏi của đạo sĩ càng xác thực ý nghĩ của tôi, đúng là người kế tiếp do bên trên phái xuống để bắt ma rồi.

“Ừ!”

Vương Đắc Hỉ là người khá có tiếng trong giới âm dương mà còn gặp kết cục thảm hại, gã đạo sĩ tấu hài này liệu được mấy phân lượng? Tôi đáp một tiếng rồi nói: “Đạo trưởng, không phải tôi hù dọa ông, tiên sinh trước ông chết thê thảm thế nào ông không chứng kiến. Theo tôi thì ác ma này không dễ dây vào đâu!”

Không ngờ đã cố ý dọa mà đạo sĩ vẫn cười hì hì nói: “Không đáng ngại, tôi với anh ấy khác nhau, tôi là đạo sĩ! Anh thử nói cho tôi nghe, rốt cuộc chuyện ác ma là thế nào, anh đã gặp nó vài lần, hình dáng nó ra sao, tả kỹ một chút xem.”

Tuy đã xác định anh ta không phải nói đùa, nhưng chỉ với một bộ áo choàng rộng thùng thình này thì vẫn chưa chiếm được lòng tin của tôi. Ít nhất thì tôi cũng không thể để người vô năng chịu chết, coi như là muốn tốt cho anh ta đi.

Bèn đáp cho qua chuyện: “Đạo trưởng, ban ngày không sao, ban đêm nói chuyện ma quỷ không thích hợp. Lát nữa anh xuống xe đi, tôi còn phải đánh xe về đơn vị.”

Đạo sĩ nghe thế thì cười cười, hẳn là biết tôi không muốn nói chuyện với mình, bèn bảo: “Được rồi, mấy hôm sau tôi lại đến, lần sau găp, nhất định anh sẽ nói với tôi!”

Nói xong thì đạo sĩ quay ra nhìn đường, không mở miệng nữa, đến trạm thành phố thì anh ta xuống xe, tôi thuận miệng hỏi một câu: “Đạo trưởng, chắc các anh đều có đạo danh chứ, gọi anh là gì?”

“Tôi à, Đạo Điên!”

Nói xong thì anh ta thong thả xuống xe, chỉ một lát đã biến mất khỏi tầm mắt của tôi. Tôi lắc đầu cười khổ, cho xe chạy về công ty.

Sáng hôm sau, tôi ăn sáng xong thì chạy sang tùm lão Lưu, tôi vẫn không yên tâm về lão đại gia người Cáp Nhĩ Tân kia, phải tìm lão Lưu để xác nhận lại, rốt cuộc có tin được ông ta không. Lão Lưu bảo tôi ngồi xuống ghế, nghe tâm sự của tôi xong thì cười lạnh, nói: “Năm xưa ta cứu ông ta một mạng, tình cảm sâu cạn thế nào ta nắm trong lòng. Nếu đã quyết định gửi đồ ở đó, thì đương nhiên ta có đạo lý của riêng mình. Tính trường hợp xấu nhất, cho dù ông ấy không giúp ta, thì cũng sẽ không hại ta đâu!”

Lão Lưu nói vậy thì tôi tạm tin. Thật ra cũng đúng, nếu thật sự lão đại gia giao tập hồ sơ ra thì tôi đã sớm bị bắt rồi, làm gì toàn mạng mà ngồi đây nói chuyện với lão Lưu chứ. Xem ra mình đã nghĩ quá nhiều, ít nhất thì giờ cũng xác định được, trong tay lãnh đạo thành phố không có tập hồ sơ.

Thế thì làm cách nào họ biết tôi đi Tiêu Sơn? Chợt nhớ đến lúc ở Cáp Nhĩ Tân, vừa đi dạo thì tình cờ gặp Bạch Phàm!

Nếu không phải lão đại gia tiết lộ bí mật, thì là Bạch Phàm theo dõi mình ư? Trong lòng bỗng rét run, tôi lại nghĩ đến bác Lục. Thở dài, nói với lão Lưu: “À phải rồi lão Lưu, tối qua lái xe tôi có gặp một đạo sĩ, Vương Đắc Hỉ thất bại nên bên trên phái anh ta xuống bắt ma.”

Lão Lưu nheo mắt gật đầu.

“Thời buổi này, trừ trên TV ra thù đúng là hiếm thấy đạo sĩ. Có điều người này cứ cười cợt mà bộ dạng tự tin lắm, lão Lưu, ông có quen ai trong giới đạo sĩ không?”

Lão Lưu không mở mắt, nằm dài xuống ghế hóng nắng, hỏi: “Họ tên hắn là gì?”

“Không có tên, chỉ nghe anh ta nói đạo danh là Điên!”

Vừa dứt lời, đột nhiên lão Lưu mở mắt làm tôi giật mình. Ông ta kích động nhìn tôi, khó tin vào tai mình, nói: “Cái gì? Đạo Điên? Đến hắn cũng tới?”

Danh sách các phần

Trang: Phần 1 Phần 2 Phần 3 Phần 4 Phần 5 Phần 6 Phần 7 Phần 8 Phần 9 Phần 10 Phần 11 Phần 12 Phần 13 Phần 14 Phần 15 Phần 16 Phần 17 Phần 18 Phần 19 Phần 20 Phần 21 Phần 22 Phần 23 Phần 24 Phần 25 Phần 26 Phần 27 Phần 28 Phần 29 Phần 30 Phần 31 Phần 32 Phần 33 Phần 34 Phần 35 Phần 36 Phần 37 Phần 38 Phần 39 Phần 40 Phần 41 Phần 42 Phần 43 Phần 44 Phần 45 Phần 46 Phần 47 Phần 48 Phần 49 Phần 50 Phần 51 Phần 52 Phần 53 Phần 54 Phần 55 Phần 56 Phần 57 Phần 58 Phần 59 Phần 60 Phần 61 Phần 62 Phần 63 Phần 64 Phần 65 Phần 66 Phần 67 Phần 68 Phần 69 Phần 70 Phần 71 Phần 72 Phần 73 Phần 74 Phần 75 Phần 76 Phần 77 Phần 78 Phần 79 Phần 80 Phần 81 Phần 82 Phần 83 Phần 84 Phần 85 Phần 86 Phần 87 Phần 88 Phần 89 Phần 90 Phần 91 Phần 92 Phần 93 Phần 94 Phần 95 Phần 96 Phần 97 Phần 98 Phần 99 Phần 100 Phần 101 Phần 102 Phần 103 Phần 104 Phần 105 Phần 106 Phần 107 Phần 108 Phần 109 Phần 110 Phần 111 Phần 112 Phần 113 Phần 114 Phần 115 Phần 116 Phần 117 Phần 118 Phần 119 Phần 120 Phần 121 Phần 122 Phần 123 Phần 124 Phần 125 Phần 126 Phần 127 Phần 128 Phần 129 Phần 130 Phần 131 Phần 132 Phần 133 Phần 134 Phần 135 Phần 136 Phần 137 Phần 138 Phần 139 Phần 140 Phần 141 Phần 142 Phần 143 Phần 144 Phần 145 Phần 146 Phần 147 Phần 148 Phần 149 Phần 150 Phần 151 Phần 152 Phần 153 Phần 154 Phần 155 Phần 156 Phần 157 Phần 158 Phần 159 Phần 160 Phần 161 Phần 162 Phần 163 Phần 164 Phần 165 Phần 166 Phần 167 Phần 168 Phần 169 Phần 170 Phần 171 Phần 172 Phần 173 Phần 174 Phần 175 Phần 176 Phần 177 Phần 178 Phần 179 Phần 180 Phần 181 Phần 182 Phần 183 Phần 184 Phần 185 Phần 186 Phần 187 Phần 188 Phần 189 Phần 190 Phần 191 Phần 192 Phần 193 Phần 194 Phần 195 Phần 196 Phần 197 Phần 198 Phần 199 Phần 200 Phần 201 Phần 202 Phần 203 Phần 204 Phần 205 Phần 206 Phần 207 Phần 208 Phần 209 Phần 210 Phần 211 Phần 212 Phần 213 Phần 214 Phần 215 Phần 216 Phần 217 Phần 218 Phần 219 Phần 220 Phần 221 Phần 222 Phần 223 Phần 224 Phần 225 Phần 226 Phần 227 Phần 228 Phần 229 Phần 230 Phần 231 Phần 232 Phần 233 Phần 234 Phần 235 Phần 236 Phần 237 Phần 238 Phần 239 Phần 240 Phần 241 Phần 242 Phần 243 Phần 244 Phần 245 Phần 246 Phần 247 Phần 248 Phần 249 Phần 250 Phần 251 Phần 252 Phần 253 Phần 254 Phần 255 Phần 256 Phần 257 Phần 258

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng

VIP 1

Casino Trực Tuyến